Vị cam ngọt đầu lưỡi
Và em hiểu rằng người sẽ để mình ra đi
Anh và em, cuộc chiến của riêng nhau
Sẽ thế nào, nếu cả hai cùng buông hết?
Những nỗi sợ của em, vẫn đeo đuổi em hoài
Và của anh, anh chẳng hề suy chuyển
Người vững chãi sống như vậy, còn em thật hèn nhát mà sợ hãi

Dù rằng biết, không bao giờ dừng lại
Em vẫn muốn, thử xem là thế nào
Tất nhiên, có khiên chắn, có ô dù, có cả người từ xa
Nhưng có lẽ toàn bộ là tưởng tượng
Chỉ cần chìm vào giấc mơ, nó đẹp trăm lần là thực tế
Em không còn ham sống sót ở cái thế giới chẳng có chỗ cho em

Em tìm về những điều ngớ ngẩn, những điều em từng chống lại, em từng thoát ra
Em biết em không thể thoát dứt, nếu chỉ có mình mình
Nên em sẽ nhu nhược mà mở to mắt nhìn mình chìm vào đống đấy
Đống mà hiển nhiên chẳng liên quan gì đến người
Em chẳng phải để hỗ trợ người
Là mọi thứ chẳng xứng đáng để đem ra trước mặt

Em biết những gì em biết
Và thế là đủ để em tiếp tục bước đi
Không có người, nhưng cũng không cần có người
Thế là tốt
Cho người
Và cho em

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *