Biển Nghi Sơn. Trong vắt và rong biển thong dong trong nước như những đám mây xanh rêu, mang những hình hài ngồ ngộ. Một vài chú sứa trong suốt trôi dạt vào gần bờ, những đứa trẻ tò mò nâng lên và cùng ngắm nhìn sự trong suốt kì diệu từ biển cả.

  • Đứng vào chị chụp cho vài cái ảnh thay ava nào.
  • Thôi ạ, em …

Con nhóc chỉ lo đi nhặt vỏ ốc vỏ sò, tại vì đứa cháu thốt lên:”Sừng Pony kìa” khi thấy một cái vỏ ốc dài xoắn lọn, giống hệt sừng một con kì lân trong truyện.

Và con nhóc cứ thích mò mãi tay xuống nước, mặc cho sóng biển vỗ mạnh sủi trắng xóa, cái trò này làm con nhóc luyện sự kiên nhẫn, như là đang tìm một kho báu dưới nước vậy.

Nó thu về được một cốc vỏ, nhiều sừng Pony lỗ chỗ, sứt mẻ, nhưng nó vẫn thích và quý, không rõ vì điều gì.

Nó nằng nặc mang cái mớ rong biển kì lạ mà chú nó bắt được và cho nó, nó thấy đẹp, muốn giữ.

Trở về cùng hai vết xước đối xứng hai bên chân, nhưng nó mang về vài niềm vui nho nhỏ khi được tiếp xúc với thiên nhiên, cũng lâu rồi.

Chị Ngọc nhờ nó điểm danh lớp Ballet và bật nhạc cho lớp Ép dẻo.

Nó đến sớm tận 20 phút. Ồ, cái sàn tập, nó chưa bao giờ cảm thấy mình có quyền lực với cái sàn đến thế. Nó thử bật nhạc, thấy một gợi ý “Xin lỗi” của Thắng, nó nghe thử. Và cả cái album. Chân tay bắt đầu múa máy, dù chưa học một lớp múa đương đại cho tử tế. Cả người di chuyển khắp căn phòng, nhún nhảy, chẳng theo một cấu trúc hay động tác gì cụ thể, tất cả chỉ là ngẫu hứng. Sảng khoái thật. Mộng mơ thật. Nó thấy được là chính mình trong phút giây kì lạ đó. Dù sáng ra đi vội chưa kịp ăn cho tử tế, hơi chóng mặt, nhưng nó chẳng sao, nó chìm mãi vào lúc ấy, nó thấy mình thật quyền năng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *