Mỗi bố mẹ sinh ra đứa con mình
Đều cảm giác có thể làm tất cả vì con
Chính điều này gây ra áp lực
Phải hoàn hảo nhất, không một tì vết
Nhưng lại phó mặc tình trạng thật ở ‘trường’
Cho rằng các ‘cô’ là tốt nhất
Quỹ này quỹ kia bóc và vắt còn hơn sinh tố ép
‘Cô’ này ‘thầy’ nọ chỉ luồn cúi sau tường ‘trường’
Dạy chữ thì đâu đến nỗi phức tạp
Nhưng bố mẹ không thể, không có thời gian đâu
Con làm ơn ngồi ‘ngoan’ ở trong ‘lớp’
Đừng để ‘cô’ phản ảnh, mẹ đau đầu
‘Bố’ và ‘mẹ’ bận lo cho tương lai
Con hiện tại, làm gì quan trọng hơn thế
Tương lai huyễn hoặc, nếu không phải bây giờ
Con cần gì, ngoài thời gian bên nhau?
Non nớt và ngây ngô đến thế giới
Trải bao năm bao sự vụ phía sau
Tại sao con mà bố mẹ không hiểu
Bố mẹ đâu có thời giờ nghe từ đầu?
Ngay từ đầu gửi cho con thông điệp
Mẹ phải đi làm, tạm biệt con
Mẹ yêu con nhưng con hãy chịu đựng
Yêu nhau mà chẳng được ở bên nhau?
Lấy tình cảm để che đi điều khác
Nhiều nỗi đau, vết thương còn chưa lành
Sao lại để con mình thêm gánh vác
Nỗi sợ trong mẹ, sợ con ‘không thành người’?
Mẹ làm ơn giúp con định nghĩa
‘Người’ là sao trong mắt mẹ, mắt cha?
Và con sinh ra còn chưa đủ
Để được yêu thương, chưa xứng đáng phải không?
Mẹ có nghe lúc con bị bắt nạt
Cúi gằm mặt, con chẳng biết làm sao
Bạn bè nhìn thì thương thật, nhưng sẽ
Nhanh lãng quên, trừ nó in vào con
Suốt sau này con tự mình gánh lấy
Nỗi tự ti, cùng ‘học’ với lũ kia
Tại sao không thể thoát, vì không ai cho rằng phải thoát
‘Trường học’ tốt mà, con cố nốt đi
Thậm chí cái mớ nhét vào đầu, mẹ chẳng hề dùng tới
Vẫn còn tin sẽ hữu ích cho con
Đợi xem con lớn thêm vài năm nữa
Trả lời thế nào, hay lại lấp liếm lý do nào?