Sớm muộn cái ngày ấy cũng đến
Cái ngày mà con cua con không chịu nổi hình ảnh ngây thơ của mình trong mắt những người thân xung quanh.
Ngày mà khi nó xin nhận xét của mọi người về nó, vẫn là hình ảnh cũ kĩ của một con cua ngơ ngác, chẳng có dấu ấn trưởng thành gì sất. Thế có bực không :)) Nếu đó là sự thật thì hóa ra hai mươi mấy năm vật vã đấu tranh (cho những cái gì thì có thể nó quên rồi) đều chẳng có thành tựu gì hết á? Nó cũng chẳng quan trọng thành tựu, nhưng út ít ra nó cũng nên cảm nhận được sự khác, khác theo một cách khác, chỉ cần là khác thôi, chưa cần biết là xấu hay đẹp, tốt hay không chứ. Giam giữ một con người trong một hình bóng quá lâu có lẽ cũng là một sự tra tấn kinh khủng. Nếu đã sống lâu, chắc chắn cần đổi khác, khác một cái gì đó, cái quằn què gì cũng được nha.
Haha, và nó nhận rõ cái đó vào Chủ nhật vừa rồi. Nó phải đạp vỡ cái vỏ trứng để lao ra ngoài, với lấy rủi ro, ngã oạch mà ngã nhào, rồi nó thầm vui, giả vờ mếu vì mình đã vấp. Thực ra, lúc này nó chỉ vui muốn chết, vì đã thoát vỏ thành công. Dù là gì nó cũng chấp nhận, không trốn trong tòa tháp mà dòm kính viễn vọng ra ngoài nữa, vô ích. Kì cục, tự kỉ, hâm hấp.
Tạm biệt vỏ trứng, tạm biệt tòa tháp.
Vĩnh viễn, c-rắc!
Chú thích: thực ra trong từ điển của Cua, không có định nghĩa “thành công” hay “thành tựu” như các bậc tiền bối bảo. Vậy thì dễ sống hơn.
Vậy nhé, bái bai~~~~~~
Hít … thở đều …..
–Cua Cua Cua–