Hôm qua hội bạn thân cấp hai rủ nhau đi uống nước, nhân dịp một đứa vừa cưới xong và chúng mình liên lạc lại với một người bạn đã lâu bị ngắt kết nối. Khá thú vị. Những đứa bạn mình tưởng là cũng bộn bề cuộc sống riêng, chẳng có thời gian nghĩ đến mình, nhưng các bạn í lại là người hiểu mình nhất, nhìn ra chân tướng của mình trong mọi vấn đề.

Ví dụ nhé, Chi bảo mình hay bị phân vân không dám quả quyết, nó nhớ mãi cái lần mình phân vân giữa Kim Liên và Lê Quý Đôn, nó thì khuyên mình đăng ký Kim Liên, nhưng cuối cùng mình lại sợ chỉ dám chọn Lê Quý Đôn, xong cuối cùng mình thừa điểm vào Kim Liên :))

Haizz, mình bất ngờ vì nó nhớ chuyện của mình thế.

Cái Hà bảo chắc là nghe mẹ nên chọn LQĐ. Đúng mình không? Không lẫn đi đâu được. :))) Nghe mẹ 100%, và khi tiếc nuối cũng cố tự thuyết phục rằng không sao cả, không sao cả.

Mình đã không còn nhớ cảm giác nuối tiếc ấy nữa, cơ mà Chi nhớ. Đó là điều làm mình cảm thấy cảm ơn nó biết bao, lưu trữ ký ức giùm mình, có thể còn thấy tiếc thay cho mình, sau ngần ấy năm.

Cái tính thương người và đồng cảm ở nó chẳng thay đổi gì cả, chỉ có tăng lên hàng ngày. Nó kể chuyện giám đốc mắng nó, rồi nó lại nghĩ chị ấy ba đứa con chắc cũng bận rộn khó khăn. Rồi lúc ngồi bàn tán tính cách của nhau, Hà bảo:”Ai yêu Q thì phải cực kỳ bao dung và kiên nhẫn.”, Chi bảo:”Người đó phải blah bloh, … Quỳnh rất tốt. QUỲNH RẤT TỐT” nhấn mạnh, vì nó sợ mình sẽ để lòng, nghĩ linh ting rằng mình không tốt nên khó có người yêu :))) Đúng là bạn tôi haha

Lúc trên đường về nói chuyện crush ngày xưa, nó cũng bảo Giang galant, tốt bụng, nói chuyện vui, nhưng mỗi tội nụ cười áy không phải dành cho bọn mình 🙂 Nào mình có nghĩ chuyện đó, nghĩ bụng hay là nó cũng hơi rung rinh cảm nắng cậu ta nhỉ? Mình nhớ ngày xưa khi nó phát hiện G xóa hết tin nhắn của nó, chỉ để lại tin với Léo, nó sốc và buồn, nó kể mình. Mình thì, biết là ai hợp với nhau thì người ta có quyền nghĩ về nhau thôi, mình đâu có quyền hô mưa gọi gió hay sắp đặt định mệnh được. Cho nên, mình còn chẳng có quyền buồn. Mà có thì mình cũng quên xừ mất cảm giác đó rồi. May quớ!

Sáng đi làm muộn, trời nắng nhưng bụi mịn mù mịt luôn. Cảm thấy deadline của mình ngày càng gần, mình cần lên kế hoạch bỏ trốn khỏi đây càng nhanh càng tốt. Ra nước ngoài hoặc ra tỉnh khác, thế nào cũng được, miến là được home birth + lotus birth.

Lại nghĩ, hóa ra mình dành cả đời để thử xem mình có làm được những gì mẹ đặt ra cho mình, và phát hiện mình còn làm được hơn thế. Vì mình không vững, chỉ trói mình trong lòng vòng lời mẹ, nên cảm thấy bế tắc kinh khủng. Có lẽ đủ rồi, đến lúc mình chạy lên càm lái cho cuộc đời mà mình mơ ước. Mày hiểu chứ, sống cuộc đời màu muốn, làm ơn.

Sắp đến giai đoạn mình phải bước đi một mình, mình cô đơn và hào hứng, tin chắc rằng phải nắm bắt lấy bất kỳ cơ hội nào mình có thể, nếu không, mình sẽ mắc kẹt ở đây, suốt đời mất.

Sưu tầm:

4 BÀI HỌC TỪ REPLY 1988 VÀ MỘT CHÚT REVIEW XÀM

[SPOILER] Mình mới xem xong series Reply 1988 lần đầu tiên, một series nổi đình nổi đám từ … lúc nào cũng không biết :)) Ấn tượng…Sophie Nguyen11 tháng 7 2020[SPOILER] Mình mới xem xong series Reply 1988 lần đầu tiên, một series nổi đình nổi đám từ … lúc nào cũng không biết :)) Ấn tượng gần nhất của mình về nó trước khi xem là:- Hồi Đại học, một con bạn xem và bảo là nữ chính xấu đau xấu đớn =))) Nó phải cố lết xem từng tập một =)) Nhưng khi xem xong hết rồi thì lại nhất nhất bảo mình xem đi, hay lắm.- Một người bạn đồng nghiệp khác cũng giới thiệu, bảo là phim cực hay về gia đình.Mình biết đến series này hồi học Đại học, đã xem Reply 97 và cực kì cực kì thích. Mình vẫn nhớ mãi một bài nhạc phim tên là Confession (dù đến giờ vẫn chả hiểu là nội dung bài đó liên quan gì đến phim :), nhưng tóm lại là thích series đó lắm. Và ừ, đợt này rảnh nên ngồi xem Rep 88 xem sao. Thế nên, tada, đây là 4 bài học rút ra sau phim, viết vội trong lúc nước mắt còn chưa khô 🙂

img_0

1. Trẻ con lớn nhanh lắm:

Thời gian trôi nhanh như thế nào? Hãy nhìn một đứa trẻ.Mình đột nhiên nhận ra chân lý (khá hiển nhiên) này khi phim chuyển mình vào giai đoạn mới, đám bạn cấp 3 năm nào trở thành sinh viên, còn Jin-ju bé bỏng trở thành … một cô bé. Không biết có bạn nào bị “sốc” như mình không, nhưng ôi, Jin-ju bé bỏng dễ thương, Jin-ju mà ba của Taek bế trên vai dỗ ngủ, Jin-ju chỉ biết nói vài từ đơn giản, Jin-ju ngồi gặm cái gì đó một mình, Jin-ju nhảy chồm chồm khi nhạc nổi lên… Bùm, giờ đã trở thành Jin-ju biết nói, biết nhổ tóc bạc, còn biết cằn nhằn các anh trai.Mẹ mình hay nói: “Trẻ con nó lớn nhanh quá, mình già nhanh là phải”.Thời gian sao mà lạnh lùng thế. Hẳn đây là cảm giác của bố, của mẹ, cứ quay cuồng với tháng năm vội vã, với cơm áo gạo tiền, giật mình nhìn lại thấy đứa trẻ này đã khác hẳn đứa trẻ năm xưa mình từng bế bồng, rồi chẳng mấy chốc nó sẽ rời khỏi vòng tay mình mà đi mất.

2. Hiện tại cũng sẽ trở thành phim:

Tự nhiên mình lại nghĩ, những thứ trước mắt mình dù trông rất thật, rất hiện đại, nhưng chẳng phải một ngày nào đó, chúng cũng sẽ trở thành một “Reply 2020” nào đó ư :))Như lúc mẹ Deok-sun mừng húm khi nhà có bếp ga, vào cái lúc mà ai cũng nghĩ bếp ga là xịn lắm. Như lúc mọi người tặng Taek cái beeper, vì “thời này” ai chả có một cái beeper chứ.Như máy tính, Internet, CD và vô vàn những phát minh “vượt bậc” của thời đại ấy.Ai cũng tưởng những gì đang có là hiện đại nhất, xịn xò nhất, hoàn hảo nhất. Và rồi thời gian cuốn đi và khoa học xô đổ mọi giới hạn. Và cuộc sống của chúng ta thay đổi hẳn vì những phát minh ấy.Nghĩ cũng buồn cười nhỉ, không biết khi mình ở tuổi các bố, các mẹ của Rep 88, không biết mình sẽ kể cho con như nào 🙂 Hồi đó sáng nào mẹ cũng đi chạy quanh khu nhà, mà khu nhà hồi trước nó abc, chứ không xyz như bây giờ đâu…Hồi đó mẹ còn dùng cái máy laptop rất abc, chứ không được như máy !@#$% bây giờ của các con đâu…Hồi đó mẹ có mỗi cái điện thoại cảm ứng, chứ làm gì được như điện thoại !@#$&*() của con bây giờ…Rồi cũng sẽ có một đứa nào đó, tầm tuổi mình, ngồi xem Reply 2020 và tự hỏi, ủa cái đó là cái gì vậy (như cách mình tự hỏi về cái bếp-mà-cho-diêm-vào, mình chịu không biết gọi là gì và cũng chưa nhìn thấy bao giờ).Này những người bạn 9x, nếu có một bộ Reply 2020 thật thì phim ấy sẽ kể về cái gì nhở?

3. Cái nghèo chưa hề đi xa:

Xem hết phim, ấn tượng duy nhất trong đầu mình là về cái nghèo và tình cảm gia đình.Nghèo là thứ ám ảnh nhất đối với 3/5 gia đình của những đứa trẻ. Nhà Deok-sun, nhà Sun-woo, nhà Jung-hwan. Nhà Deok-sun nghèo với đúng chất của gia đình đông con và bị lừa tiền. Mình không rõ việc lừa tiền này phổ biến đến mức nào, nhưng nhà mình cũng từng bị như thế 🙂 Hồi đó mình còn nhỏ, có lẽ không hiểu bố mẹ đã khó khăn đến mức nào, nhưng mình biết cái cảm giác muốn ăn trứng nhưng không có trứng, muốn mua cái nọ cái kia nhưng không được mua. Nhà mình thì không khó khăn đến mức như nhà Deok-sun, nhưng mình chưa từng có cảm giác có nhiều hơn những gì mình cần, như Jung-hwan sau này.

img_1
Gia đình ăn cơm ồn ào nhất xóm

Nhà Jung-hwan đã từng là nhà nghèo nhất xóm, và khi họ vô tình trúng xổ số và đổi đời, cái nếp nghèo vẫn đeo bám không tha bố Jung-hwan. Mình thích chú này lắm, thích lắm. Ở Hàn Quốc, đàn ông là trụ cột gia đình, là người kiếm tiền, người đảm bảo cuộc sống cho vợ con. Chú đã căng thẳng, đã tuyệt vọng, đã đau khổ đến mức nào (dù với tính cách yêu đời, lạc quan và hâm hâm đến thế), nên khi đã sống với cuộc sống tài chính ổn định, chú vẫn không thể bỏ thói tiết kiệm. Bố mẹ mình cũng thế, mình tin là bố mẹ nhiều bạn cũng thế. Nhà chúng ta thì chả trúng xổ số gì cả, nhưng bố mình vẫn lén mẹ mặc quần rách và mẹ mình vẫn giữ những cái hộp bánh vì “biết đâu dùng được vào việc gì đó”.Nhà Sun-woo là gia cảnh xa lạ nhất đối với mình, Sun-woo mất cha trước đó vài năm. Nhưng mình hiểu được cảm giác phải trở thành đứa con ngoan từ bé, vì, well, đó là cách DUY NHẤT để làm bố mẹ bạn vui. Ngoan, học giỏi, không cãi lời, không đòi hỏi. Ít ra là theo quan niệm thời đó.Hóa ra kinh tế chi phối mình nhiều hơn mình tưởng. Hóa ra rất nhiều cách suy nghĩ, cách cư xử của chúng ta bây giờ đều do cái nghèo đã ăn sâu vào tư tưởng. Vào thời điểm này, mình may mắn là nhà mình không và sẽ không bao giờ đói, và mình cũng không bao giờ nghĩ đến cái nghèo nữa, nhưng hóa ra nó vẫn gần gần đây chứ không hề xa như mình tưởng.

4. Rất có thể, bạn đang sống những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời:

Ừ thì dĩ nhiên, mỗi giai đoạn trong cuộc sống của mình đều có những ý nghĩa khác nhau. Tốt hay không tốt là do mình lựa chọn.Nhưng đối với mình, tốt nhất vẫn là khi có bố mẹ, có bạn bè, có ngôi nhà thân thương nơi mình sinh ra và lớn lên. Mọi thứ vẫn ở đó. Ai mà biết ngày mai chúng ta còn lại gì?Bạn nhớ chứ, ánh mắt thất vọng của mẹ Jung-hwan khi nhìn những đứa con cứ xa mình dần. Khi nghèo không còn ám ảnh, nhưng lại chưa chắc hạnh phúc hơn xưa.Bạn nhớ chứ, con phố Ssangmun điêu tàn khi tất cả mọi người đều rời khỏi. Một nơi đầy ắp kỉ niệm đến thế, một nơi thân thương đến thế, những tưởng sẽ không bao giờ đi, mà nói đi là đi mãi mãi. Phố cũng thế, người cũng vậy, đã xa rồi là không bao giờ còn được như cũ.Điều này chẳng mới mẻ gì, nhưng Rep 97 không làm nó ám ảnh nhiều như Rep 88. Một sự thật rất hiển nhiên thôi:Chuyện đã qua không bao giờ trở lại.Quá khứ tươi đẹp không bao giờ trở lại.Cái chúng ta có là hiện tại, là một thứ hoàn toàn khác với quá khứ. Không biết là tốt hơn hay tệ hơn, nhưng nó chắc chắn không phải là quá khứ.Cũng chẳng có gì lạ, mình khá chắc là sau khi mọi người chuyển đi, tình bạn sẽ phai nhạt dần, họ sẽ gặp nhau ít đi. Những người đã từng là gia đình của nhau sẽ không còn là gia đình nữa. Mọi người sẽ bận rộn với những kế hoạch riêng, những người bạn mới và những biến chuyển khôn lường của cuộc sống. Phũ, nhưng thực sự nó là thế. Họ vẫn sẽ yêu quý nhau, nhưng không thể nào thân thiết như xưa nữa.Như cô giáo chủ nhiệm nói: “Làm sao các em biết được các em đang sống những năm tháng tươi đẹp đến mức nào chứ?”.Biết đâu hôm nay là ngày hạnh phúc cuối cùng của đời mình?Ai biết ngày mai sẽ như thế nào chứ?(Nghĩ như thế vào buổi sáng thì thật là tràn đầy năng lượng, nhưng nghĩ vào buổi tối thì hơi… ờ… thôi đừng :))———————————————————Có đâu đó mình cảm thấy, Rep 88 xây dựng nhân vật già rất hay, nhưng nhân vật trẻ không sâu lắm. Bo-ra, Deok-sun, No-eul, Sun-woo, Jung-hwan, đặc biệt là Taek, mình cảm thấy biên kịch vẽ ra những nét phác thảo rất hay, những nền tảng rất tốt, nhưng lại không khai thác sâu lắm.Như cậu bé Taek yêu quý của mình, cậu là sản phẩm của những kì vọng thành tích cao ngất của xã hội, những áp lực tự tạo, niềm đam mê và sự hiếu thắng của một đứa trẻ 17 tuổi, và tình thương yêu vụng về và chất phác của một người ba thay thế mẹ. Taek vẫn còn đứng được là nhờ ba, nhờ các bạn. Họ đều lao vào chăm sóc Taek ấy, đứa trẻ thiên tài tốt bụng ngây ngô cười ngu của khu phố.

img_2
Nghiêng đầu về phía sau, mắt nhắm mắt mở và cười ngu mới là thương hiệu của Taek, nhưng mình không tìm được cái ảnh nào như thế 🙂 Thôi xem tạm nha.

Mình không phải chuyên gia tâm lý, nhưng mình cảm thấy Taek đã chịu đựng một căn bệnh tâm lý nào đó một mình. Cậu nói những lúc không ở bên Deok-sun, cậu cảm thấy như sắp chết, là lời nói thật, thật một cách “literally” chứ không phải là nói quá. Trong một thế giới khác, nếu lỡ có một sai sót gì đó trong số mệnh của cậu, nếu lỡ lúc đó ba Deok-sun không cứu được ba cậu, mình nghĩ là Taek sẽ chết thật. Một cậu thanh niên 17 tuổi, hay đau đầu. Buộc phải dùng thuốc ngủ để ngủ. Nghiện thuốc lá.

img_3
Cậu bé này thú dzị!

Mình rất thích Taek (vì đẹp trai quá chòi), mình muốn hiểu sâu hơn về Taek, mình muốn biết cách mà Deok-sun thay đổi cuộc đời và chứng bệnh mà Taek đang có. Nhưng phim chỉ chốt đúng 1 câu là từ khi hẹn hò thì Taek không cần dùng thuốc ngủ nữa 🙂 Mình không nghĩ/muốn nó đơn giản như vậy… Mình muốn có một series riêng về Taek =)))))Cá nhân mình thì không thích tình cảm của Jung-hwan lắm. Trong phim nói nhiều đến yếu tố số phận, kiểu đúng người đúng thời điểm, nhưng mình cảm thấy nó không hẳn như thế. Deok-sun không phải là đồ vật hay con chó con mèo, cô bé có những suy nghĩ và tình cảm của riêng mình. Kể cả Jung-hwan không lùi lại thì cũng chưa chắc Deok-sun và Taek sẽ đến với nhau được. Nói cách khác, Taek và Deok-sun hạnh phúc vì họ yêu nhau, chứ không phải vì Jung-hwan nhường. Và nếu Jung-hwan có thể nhường, thì chúc mừng bạn, bạn cũng chưa yêu cô gái ấy lắm, và bạn có cơ hội để tìm cô gái khác :))———————————————————Tóm lại, một bộ phim mà bạn sẽ khóc hết nước mắt vì tình cảm của các bậc cha mẹ, của anh chị em, của bạn bè. Nó trần trụi và thực tế lắm chứ chẳng có gì cao xa, cũng chẳng có những lời ngọt ngào như trên “phim”. Chỉ là miếng trứng rán em nhường cho chị, chiếc áo sơ mi con mua cho ba, quả quýt con bóc sẵn cho mẹ, dây giầy tuột tớ buộc cho cậu… Tình cảm giữa 5 đứa nó ngốc nghếch và chân thành đến mức … phi giới tính 🙂 Khi bạn yêu quý ai đó, thực sự bạn sẽ quên mất mọi khoảng cách, nam nữ, giàu nghèo, sang hèn, học dốt học giỏi, bình thường hay hâm dở :))Tóm lại, phim gia đình nên yếu tố gia đình 10/10, diễn xuất của các bậc phụ lão 10/10, bọn trẻ 7/10, kịch bản đôi lúc lòng thòng và dài dòng, xem hơi chán thì tua cũng được.Vẫn vote xem nếu bạn không ngại khóc. Xem đi để thấy yêu bố mẹ và yêu đời lắm.Còn bạn, bạn thấy Reply 1988 thế nào? Có thấy chút gì liên quan với cuộc sống của mình không?

https://spiderum.com/bai-dang/4-BAI-HOC-TU-REPLY-1988-VA-MOT-CHUT-REVIEW-XAM-psq

Phim đề muốn đề cao rằng tình cảm yêu đương nam nữ bi giờ không có chỉ có nam bảo vệ nữ đâu bạn. Mà còn có Kiểu nữ bảo bọc che chở như mẹ chăm con nữa. Hoặc kết hợp hai cái lại. Nên bạn hãy chấp nhận chuyện đoa đi. Ông chồng 2015 ngồi gác chân. Hút thuốc. Ghẹo vợ. Đá xoáy là thế nhưng hộp bánh cũng k mở được thì cuối cùng chả là T thì là ai. Khổng thể nào là Hoan nhất lớp ngửa tay xin tiền mẹ gấp 30 lần quỹ lớp đc. Không thể lad người mà Sun nó chửi là chó đc vì nó có yêu thương j đâu. Không thể là cái thằng chỉ biết sống cho gia đình lấy ước mơ của anh làm mục đích sống của mình đc. Tình cảm của Hwan giành cho gđ quá nhiều rồi. Với cả. Phi công của Đại Hàn k thể mở đc hộp bánh là chuyện k thể rồi nên bạn hãy chấp nhận sự thật đi

Hình mô tả cho bài confession

#cfs10441 “Ad ơi, mong ad đăng bài này dùm mình, cảm ơn ad rất nhiều. Mình muốn biết mọi người cảm thấy thế nào với những ý kiến của mình. Chút cảm nhận về Sung Duk Sun cảu reply 1988. Hồi phim đang chiếu có nhiều ý kiến về Duk Sun, 1 vài người nói Duk Sun chuyển đổi tình cảm quá nhanh, 1 số người khác thì thắc mắc rằng học dốt như Duk Sun lại có thể trở thành tiếp viên hàng không, cảm thấy không thực tế. Và đặc biệt rất nhiều người ủng hộ Duk Sun về với ”chó Jung Pal” nên khi kết quả Taek ngố end game sự phản đối tăng lên chóng mặt. Riêng mình, mình hoàn toàn đứng về những gì biên kịch sắp xếp. Về chuyện Duk Sun chuyển đổi tình cảm quá nhanh mình thấy không đúng, bởi vì tình cảm với Sun Woo hoàn toàn là sự nhầm lẫn xuất phát từ câu nói “”cậu ta thích cậu đấy””, với Jung Hwan cũng bắt đầu từ câu nói đó may mắn là lần này Jung Hwan thật sự thích cô bạn rất nhiều. Thế nên trước khi Duk Sun biết mình thật sự thích ai thì chẳng có sự chuyển đổi tình cảm chóng vánh nào xảy ra ở đây hết. Về chuyện Sung Duk Sun học dốt trở thành tiếp viên hàng không, mình thật sự rất thích cách biên kịch lồng vào những chi tiết mô tả tính cách cô bạn rất phù hợp với công việc này. Sung Duk Sun là cô gái ấm áp, chu đáo, rất biết cách quan tâm chăm sóc người khác. Từ cách cô bạn sắp xếp, lau dọn bàn học ở phòng đọc sách có thể thấy rằng Duk Sun rất gọn gàng ngăn nắp và thích sạch sẽ. Cô bạn biết mua thuốc và làm mẹ cảm thấy vui vẻ hơn trong giai đoạn nhạy cảm (mãn kinh), khi bạn cùng lớp lên cơn động kinh Duk Sun rất nhanh nhạy di dời bàn ghế, kêu mọi người đóng hết cửa lại. Thế nên dù công nhận Duk Sun có chút may mắn thì việc cô bạn trở thành tiếp viên hàng không hoàn toàn phù hợp. Cuối cùng về chuyện Taek ngố end game mình hoàn toàn ủng hộ, Duk Sun không hề cảm thấy ngại ngùng với Jung Hwan dù đứng ép sát vào nhau trong con hẻm nhỏ chật chội nhưng cô bạn lại bối rối khi Taek cầm tay và dựa đầu vào vai cô. Chỉ bao nhiêu thôi đã thấy rõ sự khác biệt, và điều quan trọng Taek là định mệnh của Duk Sun, người cảm thấy nếu không có cô sẽ như sắp chết. Cả Choi Taek và Jung Hwan đều lùi bước vì tình bạn và 6 năm sau cùng xuất phát điểm vì lo sợ cô gái ấy phải đứng 1 mình. Jung Hwan bị đèn đỏ cản trở, Taek lái xe chậm và đỗ xe chật vật, không ai chiếm được lợi thế nhiều hơn. Reply 1988 là bộ phim duy nhất mình tải về máy, đối với mình đây là cực phẩm không có một chút khiếm khuyết nào cả. ” —–//—– H+018XoáGửi

Hoa Hồng Đen5 năm trướcĐiều tuyệt vời nhất của Replay 1988 là cả dàn diễn diễn viên chính cũng không biết ai là chồng của DukSun cho đến gần cuối phim. DukSun biết khi ở giữa phim. Một mình cô ấy biết được chồng mình là ai. Cô ấy cũng băn khoăn với cảm xúc của Duk Sun. Tại sao Duk Sun lại như vậy với Jung Hwan… Taek biết khi tổ đạo diễn đưa cậu ấy kịch bản tập 19, 20. Cậu ấy tưởng rằng đưa nhầm rồi. Cậu ấy vẫn cứ nghĩ nụ hôn với DukSun là mơ. Jung Hwan thực sự rất buồn khi tự cảm nhận được mình sẽ không phải là chồng của DukSun. Mẹ Mi Ran ôm con nói rằng: có thể không phải là Taek mà là con đó, đừng lo. Cô thật không cam tâm khi thấy con mình không thể thành đôi với Duk Sun. Trước cảnh tỏ tình, Duk Sun đã khóc rất nhiều, vì những gì Duk Sun và Jung Hwan đã trải qua… vì tình yêu của Jung Hwan, chân thành, rụt rè, vì bạn mình, vì một chữ thời điểm,.. Cậu ấy cũng đã rất buồn. Cậu ấy biết đã kết thúc thật rồi. Mình sẽ không còn cơ hội. Cậu ấy đã phải dỗ Duk Sun bình tĩnh lại, vì cảnh này không cần khóc. Đến lời tỏ tình cũng chỉ là một trò đùa, một điều mà đáng ra nhiều năm về trước cậu nên nói. Tất cả diễn viên thực sự đã sống trong vai diễn của mình, trải nghiệm nhân vật bằng chính cảm xúc của mình. Tình cảm của Duk Sun dường như đều bắt đầu từ bên ngoài: – Tớ chắc chắn cậu bạn đó thích cậu rồi (Sun Woo) – Có phải cậu ta thích cậu rồi không đó? (Jung Hwan) “Tớ có nên đi xem mặt tuần này không? Đừng đi, đừng đi mà.” – Tại sao cậu với Taek không hẹn hò? – Không. Tụi mình là bạn mà. Nhưng trước đó Duk Sun đã nhận ra mình thích ai rồi. Cái năm 18 tuổi đó, thích một người là như thế nào? Cô ấy chọn im lặng vì không muốn sứt mẻ tình bạn với Taek. Cô ấy thực sự rất trân trọng cậu ấy “- Tại sao cậu lại nói dối tớ? – … Tớ đã rất sợ…Chúng ta là bạn mà… Nếu như có việc gì giữa chúng ta…Nếu quan hệ bạn bè giữa chúng ta có rạn nứt… Tớ thật sự không dám tưởng tượng…” Còn về Jung Hwan, là Duk Sun thích cậu ấy, là tình cảm thật sự. Nhưng tình yêu thì chỉ có một, những cái từa tựa như tình yêu lại có rất nhiều. Sự yêu thích của một người có nhiều mức độ, mức độ với Jung Hwan chỉ dừng ở thích, say nắng. Ba người bọn họ, suốt 6 năm trời đều ôm trong lòng mình một bóng hình, đến cuối cùng Taek và Duk Sun chọn nói ra, Jung Hwan chỉ là gói ghém tình cảm đó, cất vào một góc trong lòng mình, chỉ vậy thôi. Mình nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói là: có thể là Taek, có thể là Jung Hwan, chỉ một vài phân cảnh sẽ tạo nên sự khác biệt vị thế của họ trong lòng mỗi người lại xê dịch một chút. Đến cuối cùng người cần nắm bắt phải nắm bắt. Người cần buông bỏ nên buông bỏ. Mình chỉ muốn, cho Hwan một lần đứng trước Duk Sun, chỉ mỗi Duk Sun nói với cô ấy rằng : Này! Cậu bị ngốc đúng không? Tớ đã thích cậu lâu như vậy. Mỗi ngày vì muốn đi học cùng cậu mà tớ phải chờ trước cửa rất lâu. Vì lo lắng cho cậu mà tớ không thể ngủ trước khi cậu trở về nhà từ thư viện. Cậu đã làm gì ở đó vậy. Lúc nào cũng về trễ. Tớ rất vui khi cậu tặng chiếc áo sơ mi đó. Đến giờ tớ vẫn chưa từng mặc, lúc anh Jung Bong mang không phải là chiếc áo cậu tặng. Ít ra cho anh ấy một phản hồi về tình cảm đầu đời của mình. ——————————————————- Sau phim thì mình bị hội chứng Reply 1988 rồi :((( Mình có cảm giác vẫn ở trong phòng của Taek, phòng khách của mẹ Mi Ran, cái phản gỗ ngoài đầu ngõ… Ôi. Mình mở Youth nghe tiếp đây. Huhu0Trả lời

Nguyễn Tuyết An5 năm trướcMình nghĩ lúc Jung Hwan tỏ tình, Duk Sun biết cậu ấy đang bày tỏ thật sự, đáng tiếc lúc đó Duk Sun chỉ chăm chú vào cánh cửa chờ Taek đến. Lời giải thích về chiếc áo sơ mi, không thể hét to với cả thế giới rằng mình thích cậu đến thế nào chắc chắn là điều hối tiếc lớn trong cuộc đời của Jung Hwan.0Trả lời

Hoa Hồng Đen5 năm trướcDù biết hay không biết, cô ấy đều thể hiện là mình không biết. Mình mong Jung Hwan đã có thể thật sự nghiêm túc đứng trước Duk Sun và nói ra tình cảm của cậu ấy. Thật sự nhận được lời.từ chối của Duk Sun, để cậu ấy thật sự có thể đặt dấu chấm hết cho tình cảm này. :((((0Trả lời

Nguyễn Tuyết An5 năm trướcMình cũng muốn vậy, ngay cả lời tỏ tình cũng phải làm như 1 trò đùa, đau lòng cho Jung Hwan lắm. Dạo gần đây mình cứ nghe mãi A Little Girl, mỗi lần nghe là mỗi lần nhớ tới Jung Hwan :(((

Xin đc trích dẫn 1 bài của Kites vn mà mình rất ưng ý về Taek.”Bạn tự hỏi tại sao một nhân vật được xây dựng chi tiết như JH, một người đàn ông trong nóng ngoài lạnh, hi sinh tất cả, cho đi tất cả để rồi chẳng nhận được gì. Bạn cho rằng biên kịch đang cổ súy cho cách sống hãy ích kỉ, hãy cứ giành lấy những gì thuộc về mình. Vậy thì, mong bạn hãy tiếp tục đi tìm những drama tình cảm lãng mạn khác, tôi nghĩ nó hợp với bạn hơn là bỏ thời gian cho Reply.Khi JH còn ngửa tay xin tiền mẹ (gấp 30 lần số tiền cần thiết) thì Choi Taek đã phải lao ra xã hội lao động kiếm tiền, cờ vây là một môn thể thao danh giá, cậu là một người nổi tiếng nhưng bạn đã bao giờ chịu ghé mắt nhìn những gì Taek đã hi sinh. Là tuổi trẻ, sự vô tư, khoảng thời gian được ở gần cô gái mình thích, cùng đến trường, cùng đi tham quan; là nỗi bận tâm tới người bố vụng về cô đơn của mình, yêu thương bố nhưng lại chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong mà tiếp tục tận lực cố gắng; là làm bạn với thuốc ngủ, lo lắng đến việc đối nhân xử thế, chu toàn mọi việc ngoại giao trong ngoài. Cậu chỉ có thể đền đáp cho bố bằng cách trở thành đứa con trai hiểu chuyện mà bố tự hào.Ở tập 18, bố Choi đã nói Taek từng không phải là đứa trẻ quá nội tâm, luôn cố kìm nén mọi thứ trong lòng mình như vậy. Choi Taek cũng từng là một cậu bé nhưng lại lớn lên với nỗi đau quá sớm và gánh vác quá nặng nề. Nỗi đau mất mẹ phải cùng bố thích nghi với cuộc sống tại một nơi xa lạ. Sau đó lại phải sớm đã từ bỏ tuổi trẻ để gánh vác không phải chuyện gia đình mà là danh dự của cả quốc gia. Bạn đòi hỏi Choi Taek của tôi phải cùng lúc vừa gánh gồng như thế mà vừa đi quan tâm xem xét xem cô gái mình thích đã đi học đã về chưa hay trời mưa thì mang dù đợi cổ trước ngõ. Phải chăng bạn muốn biến Taek của chúng tôi thành thánh sống. Reply thành công được như vậy nhờ những câu chuyện rất đời thường, mà đời thường thì không có thánh sống.Nhưng mặt khác, hãy nhớ giùm cho, Taek trong kí ức của DS là chàng trai:- Không ngại ngần làm những điều DS bảo, chàng trai quốc bảo vừa thi đấu về là lật đật đi thuê truyện cho cô bạn- Là chàng trai mặc cho DS vào nhà chôm hết thứ này đến thứ khác. DS bảo Taek ngốc lắm không biết đâu, nhưng không, Taek là vì yêu thương nên chiều chuộng vậy thôi.- Ví tiền của Taek, bữa ăn của Taek khi chỉ có mình hai người Taek giao phó hết cho DS. Đó chính là vì yêu thương mà tin tưởng.- Taek trầm tĩnh lại có thể vui vẻ xoa đầu, ngoan ngoãn vâng lời DS trước mắt nhiều người. Đó là vì yêu thương mà không ngại thể hiện tình cảm.- Taek luôn nghĩ tới cảm xúc của DS, luôn ghi nhớ những gì DS nói. Đó chính là vì yêu thương mà khắc cốt ghi tâm.- Chỉ cần lấy mục tiêu là DS, Taek sẽ nỗ lực 200% để chiến thắng, để có thể quay về bên cô bạn. Đó là vì yêu thương mà biến người ấy thành động lực.- Taek vì DS mà rơi nước mắt, vì DS mà sẵn sàng từ bỏ cờ vây. Đó là vì tình yêu đó quá lớn để có thể đem đi so sánh với bất kì cái gì khác, kể cả cái tôi của mình- Taek xuất hiện đúng những thời điểm quan trọng trong cuộc đời DS. Đó chính là quá yêu thương đã tạo nên thời điểm mang tới định mệnh.Bởi trong tất cả đều có yêu thương như thế nên trái tim của DS hướng về cậu là lí lẽ đương nhiên phải vậy. Có những tình cảm luôn ở đó mãi mãi, chỉ chờ bạn đủ trưởng thành để cảm thấy nó ấm áp thế nào và DS của tôi, thật tự hào, năm 1989 ấy, cô đã cảm nhận được bằng cả trái tim.Nếu bạn không cho rằng đó là tình yêu, đó là hi sinh thì có vẻ bạn vẫn đang mưu cầu tình cảm của một chàng trai mới lớn. Tình cảm mà bạn cho rằng phải lặng lẽ làm sau lưng mới ý nghĩa. Còn Choi Taek đã là một người đàn ông từ rất sớm, người đàn ông ấy bận rộn đến không ăn không ngủ, không thể vì người con gái mình yêu mà làm những việc lãng mạn hằng ngày thì người đàn ông ấy bù đắp bằng cách giao cả bản thân mình cho cô gái bất cứ khi nào có thể. Người đàn ông lạnh lùng ấy chỉ hào phóng nụ cười với duy nhất người con gái mà cậu yêu tha thiết.Bạn cho rằng biên kịch đã không sâu sắc khi cho Taek endgame ư? Vậy thì có lẽ bạn mới chỉ biết đến tình yêu của một chàng trai còn chúng tôi lại đang cảm động rơi nước mắt vì tình yêu vĩ đại của một người đàn ông yêu chân thành bằng cả sinh mệnh anh ấy”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *