Thẩn thơ vẩn vơ ngơ ngơ
Nắng từng nghĩ mình sẽ lôi của mình ra kể thành tiểu thuyết, từng cảm thấy thật nhiều cảm xúc với điều ấy. Nhưng sao hôm nay nó thấy trống rỗng, lạc lõng quá. Cảm giác cô đơn là thế này nhỉ, là thế này, nó vừa thấy story một bạn hồi cấp hai mới sinh em bé. Mỗi lần thấy một story như vậy, mắt nó lại buồn. Nó biết deadline của nó ở trước mắt, nhưng dường như nó chẳng thế làm gì để hoàn thành cái deadline ấy sớm như nó dự tính. Dịch dã thế này, gặp người đã khó, nó còn chẳng có lý do nào để gặp người nữa. Công việc làm tại nhà, nhà cũng nhiều việc. Mỗi lần nó hở ra xíu, thì sẽ có việc bày ra trước mắt. Nó hiểu khi nó làm mẹ thì sẽ bận rộn như thế nào, nó cũng hứng thú xem lúc đó nó sẽ xử trí ra sao, có phát điên lên không. Trước nó hay thấy mẹ và chị như nổ tung và cạn kiệt, nhưng giờ nó phục hai người, nó cũng muốn làm một người mẹ đa zi năng như vậy. Nhưng nó chỉ có thể thở dài.
—
Giáng Sinh năm trước nữa, nó từng mong chờ một người, một cảnh tượng người ấy đến tìm nó, và một happy ending trong mơ. Đẹp, nhưng không bao giờ xảy ra. Nó tự nhủ mình đừng xem phim Hàn nữa, làm ơn, để vớt tâm trí nó ra khỏi cái vũng lầy thế giới riêng trong đầu nó. Thế giới này hết lần này đến lần khác làm nó khổ sở với mớ bòng bong cảm xúc của mình. Mà sau cuối, nó thường nhận ra toàn là mình tự nghĩ, tự suy, tự biên, tự diễn. Nhọc đầu, mà chẳng làm sao khác được. Nó đành chấp nhận sống chung với điều ngớ ngẩn ấy suốt đời.
Có lẽ, nó sẽ chẳng tìm được ai, hay sẽ chẳng ai tìm được nó, để hoàn thành một happy ending.
—
Chị gái nó, cũng từng chờ đợi một người, đi du học Mĩ. Bây giờ nó vẫn nhớ nước mắt của chị khiến nó cuống không biết làm thế nào, chỉ biết lúc đó mẹ bảo nó sang ngủ phòng khác, để mẹ ngủ cùng chị. Nó ngờ rằng tình yêu thật đau khổ, thật độc ác, đã làm chị của mình khóc.
Mấy năm sau, ý trung nhân của chị cũng tìm được chị. Gia đình nhỏ của chị hạnh phúc hơn ai hết, là gia đình mà ai cũng mong ước, từ các cô cho đến chị em họ đều xuýt xoa khen anh rể cực phẩm.
—
Giờ cả nhà chỉ lo cho Nắng.
Nắng cũng lo cho mình, nhưng nó nghĩ mình chẳng thể may mắn và tự tin như chị.
—
Nó à, chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ việc nó luôn loading lâu hơn mọi người khi nghe một vấn đề liên quan đến kỹ thuật. Nó làm trong ngành kỹ thuật, cả nhà lúc nào có gì dính líu đến máy tính cứ ới nó, nó không biết, và sẽ nhận lại câu nói:”Làm IT mà không biết cái này!”. Nó nghe câu đó đến phát điên, đến mức một ngày nó đáp lại rằng:”Nếu mẹ cứ nói những câu như thế thì con sẽ không lấy chồng nữa!”, nó thấy bực vì mọi người cứ mặc định nó phải biết cái này, cái kia, xong không biết thì đế thêm mấy câu nghe móc mỉa vô cùng. Kỳ cục, nhưng đó là sự thật. Mọi người thà đừng kỳ vọng vào nó như thế. Mẹ thà đừng kỳ vọng nó làm thạc sĩ của mẹ, để mẹ cười tít mắt, để mẹ rơm rớm nước mắt khi bỏ lỡ hôm nó bảo vệ. Chẳng sao cả, nó biết những chuyện áp lực hay buồn bực này sẽ qua đi, nhưng điều còn lại, đó là nó mất thời gian đóng kịch cho mẹ xem, cho mẹ khen hay và lên xuống thăng trầm với câu chuyện của mẹ, còn nó thì đã hết thanh xuân từ lâu rồi. Nó hết cả nhiệt huyết làm việc, nó thấy mình thật nhàm chán, khô khốc, trống rỗng, giống như Peter Keating trong Suối nguồn của Ayn Rand ấy. Làm xong một chuỗi, đóng vai minh tinh xong, đến lúc thời cơ đi xuống, chẳng ai ngó ngàng, anh ấy nhận ra mình chỉ là một con tốt trên bàn cờ của Toohey, anh ấy không chấp nhận nổi sự thật này. Nắng hiện giờ, mẹ đã lo chuyện khác, còn nó, cái bằng này với nó vứt đi là vừa, nó chẳng hiểu nó đứng đây đóng cái vai gì nữa, cho ai xem nữa.
Nắng muốn xuống sân khấu, tìm lại cái nó thích làm, muốn làm, muốn khám phá, muốn thoát khỏi cái nhà tù danh vọng giữ chân nó hai mươi sáu năm nay.
Có quá muộn không?