Sáng dậy gội đầu. Lúc tóc gần khô thì mình ngồi gỡ cái mớ tóc bị rối ra. Thấy một cục tóc bông cuộn tròn vào nhau như một nắm rơm tí hin, vò vò gỡ gỡ.
Chợt nhớ là tóc nguyên bản của mình hồi xưa, bông bông, và mình hồi đó cứ thấy chẳng đẹp như tóc các bạn ép rồi duỗi, rồi blah bloh các thể loại. Mình thấy tóc mái các bạn không bị chổng lên như mình, cho nên để mái bằng thoải mái. Nhìn giống diễn viên, hotgirl.
Mặc dù chẳng nghĩ đến việc thay đổi nó, nhưng mình cứ tự ti vì tóc mình cứ xù lên và sợi không được thẳng hay nhìn đen nhánh. Lúc đạp xe đạp thì các bạn đi đằng sau còn thấy tóc mình vàng vàng như cháy nắng. Hầy, chẳng biết nên vui hay buồn.
Đến giờ lớn, mình chẳng quan tâm lắm nữa. Chẳng hiểu sao mình giao tiếp cũng chỉ để ý khuôn mặt họ và các nét mặt, biểu cảm, nhìn vào mắt, còn đầu họ màu gì hay tóc họ thẳng cong thế nào, hẻm có lọt vào tầm chú ý của mình. Nên ai đổi kiểu tóc mà muốn cảm thấy sự khác biệt, thì hỏi mình là nhầm người mất rùi í.
Tới hôm trước cũng có một người bạn kể mình:
- Em đang nuôi lại tóc xoăn
- Ồ, tóc em là xoăn tự nhiên. Ừ chị nhớ rồi, mẹ em cũng tóc xoăn
- Vâng, giờ em hạn chế dùng hóa chất, mà ủ với dầu hạt lanh cho mượt tự nhiên
- Ừm, chị cũng quen một người chị tóc xoăn tự nhiên, nhìn cực cá tính luôn. Mà theo chị biết thì tóc xoăn bản chất rất khỏe
- Em đang trong giai đoạn chuyển đổi í, nên sẽ ngại ra ngoài, chắc sẽ mất thời gian
- Ừm, chị biết là sẽ cần một thời gian nữa, nhưng chị muốn em biết là những gì của mình khi mới sinh ra, thực sự là một điều quý giá. Ý chị là em nguyên bản đã là điều tốt đẹp nhất, cho nên tóc xoăn của em mới là cái tự nhiên và hợp với em nhất.
- Câu này em thấy hay là của bố mẹ nói với con mình :)))
- Ờ thì …
Cũng giống như mình, phải mất thời gian dài tự ti với chẳng điều gì thật sự xinh đẹp của mình, thì mình mới dần thấy những điều của riêng mình thật đẹp. Tóc mình lai giữa tóc xoăn (như Goo Jun Pyo ^^) của bố, và tóc thẳng của mẹ. Và một khi mình không còn định kiến về nó, nhìn hướng về nó, nó trở nên đẹp lạ kì trong mắt mình.
Để những điều tự nhiên được phát triển, và mình dần thấy vẻ đẹp của sự không cưỡng ép, của sự thêm thắt vào những ‘tiêu chuẩn ngoài kia’.
Gỡ tóc tiếp thoai!!!