Một bài viết ‘láo toét’
Người họ hàng xa cap lại và truyền đi
Điều gì đợi con nhóc ở phía trước?
Bố mẹ biết sẽ thế nào
Què chân hay què mỏ? Đón xem
Con bé thấy tự do
Những người họ hàng trá danh thân thiết
Không chịu nổi những suy nghĩ của một đứa cháu
Họ tự cho mình là người lớn
Và bắt ‘trẻ con’ tuân phục mình?
Thấy không ý nghĩa thì bảo là không ý nghĩa
Làm màu chi?
Thấy nó mất thời gian thì bảo thế
Em có trang hoàng thêm hay dìm hàng nó đâu?
Em nói cái hoạt động mà
Mọi người lại gán nó vào người mọi người
Thương thay
Không hiểu sao thân thiết lại không hiểu nhau đến thế
“Rất quý”
Vậy mình nói ra suy nghĩ thì sẽ không quý nữa?
Vậy muốn được quý thì phải câm miệng?
Thế là quý rởm, quý giả tạo và có điều kiện
Xin phép mình cũng không muốn được quý kiểu ấy
Mọi điều biết về mình rồi sẽ sụp đổ
Những người đeo mặt nạ sẽ lộ ra
Vở kịch sụp xuống chân và ai cố níu giữ sẽ hấp tấp nhường nào
Có một đứa trẻ đứng nhìn sự việc
Nó đã kệch cỡm trước mắt mình hai mươi bảy năm
Già cỗi cuộc đời
Làm vẻ yêu thương
Thực ra
Không cần thiết
Đừng tội thương con bé
Đừng ban phát thương hại
Đừng
Dừng thôi