Khi bạn ở cùng một đứa trẻ, bạn được dạy về cuộc sống theo cách tự nhiên nhất.
Đứa trẻ ngây thơ và nhiều thứ đáng để học hơn bất kỳ ai mà tôi biết. Và em không bao giờ giấu nghề, về cách mà em thích thú với những điều mới lạ, cách mà em quên thật nhanh những điều chưa đúng của người khác. Em chỉ tập trung vào niềm vui, vào điều học được. Đơn giản là vậy. Em không cần bố mẹ em quá giàu có, em chỉ cần những thứ làm em vui thích, như một đứa trẻ. Tôi cảm nhận rõ ràng là vậy. Nếu bố mẹ em mong gửi em đi nhà trẻ sớm, tôi thấy hơi xót cho em. Nhưng điều đó có thật sự cần thiết khi giao con mình cho một tổ chức mà sau này sẽ làm cho con mặc nhiên tin rằng, con phải đạt được phiếu bé ngoan thì cha mẹ mới vui. Cha mẹ lo cho con những không có thời gian cho con, gửi cho ông bà trông, rồi lại bao nhiêu thứ rắc rối, không thể tự mình kiểm soát. Cha mẹ mắc kẹt với những công việc fulltime của cha mẹ và nghĩ rằng không có cách khác, và đứa con rơi vào số phận giống bao đứa trẻ khác, bị rập khuôn vào thế giới bằng cấp.
Tôi đã từng. Cố tin vào cái bằng Đại học, biết đâu sẽ dùng, mà lơ là tương tác xã hội. Tôi không biết hệ quy chiếu nào đúng, điều gì sai, tôi sợ đi làm sẽ chôn vùi tuổi tôi, nhưng không dám bước ra khỏi nó. Tôi đi tìm và hỏi rất nhiều người về đam mê của họ. Sau rất nhiều câu trả lời, tôi nhận ra không phải ai cũng đau đáu như tôi, hoặc họ nghĩ việc có một công việc fulltime là đương nhiên, họ không hoài nghi gì việc này.
Thế nhưng, lắng nghe bài “Không làm gì” của Ngọt, tôi lại nhức nhối vì nghĩ rằng những công việc đi làm thực sự “có cũng như không” vì mình không được sống đúng với bản chất, không có thời gian cho riêng mình, là gia nhập vào đàn kiến cần mẫn tin vào ấm no ở cuối con đường, nhưng thực ra, đàn kiến sẽ ngày càng dài và không có sự giảm đi khó nhọc. Chị mình nghe thì chỉ thấy hiện ra những hình ảnh về con người lười biếng, không cố gắng trong bất cứ hoạt động gì, không phải mình. Nhưng với mình thì khác, đó là sự không được làm điều mình thật sự cần.
Tin vào văn phòng lấp lánh là tin vào danh hiệu, có cái mác làm ngân hàng ổn định để đổi lấy sự không bị soi mói bởi ánh mắt họ hàng.
Tin vào những thứ hư ảo, không thực chất
Có những bác sĩ chưa chắc đã đam mê nghề bác sĩ.
Mình từng tự trách mình rất nhiều vì có điều gì khó ở không bao giờ nói ra, để mọi người xung quanh khổ sở vạ lây vì mình. Mình nghĩ mình người lớn vì nghĩ cho người khác, nhưng có lẽ không phải. Mình lười nói thì đúng hơn.
Mình không dám thuyết phục bố mẹ chị về quan điểm của mình. Mình luôn cảm thấy sẽ bị lấn át nếu nêu ra ý kiến. Nên mình im lặng. Mình học được cách đè giọng nói của mình vào sâu trong lòng, che giấu đừng để ai nhìn thấu. Mọi người chỉ cần nhìn thấy những cái mọi người muốn là được, làm ơn quên mình đi.
Muốn ra ở riêng, để không gian suy nghĩ của mình không bị xâm phạm.
Muốn ở nhà làm bất cứ điều gì mình thích.
Muốn nói chuyện thật chân thực và thẳng thắn với người.
.